Kì đi chơi thảo cầm viên này lâu rồi, chắc phải hơn 1 tháng rồi đó mà hôm nay mới đưa lên blog. Mấy bửa trời Sài gòn nắng chang chang, mà bé Su đòi đi hoài, nên bà ngoại cũng nói thôi chở cho nhóc đi cho vui. Được cái ở thảo cầm viên toàn mấy bóng cây lớn nên cũng mát.
Tấm hình này là do mình copy trên google nhìn cho nó hay hay chút, chứ mình chụp có mấy tấm hình thôi, mà sao hình mình chụp, rửa lên thì cũng thấy sáng lắm, nhưng bỏ lên blog thì thối thui à, chắc tay nghề thợ chụp còn yếu kém quá.
Tấm hình này chụp ở khu vườn thú cho trẻ em, trong đó chỉ toàn là mấy con thú hiền lành không hà, cố tình chụp cho thật gần để lấy hình nhóc với hình mấy chú dê con, mà sao nhìn thấy mặt nhóc k vậy.
Mà Su cũng giống mình ghê ta, thích mấy con cá sấu , nên cứ đòi đi coi cá sấu à, nhìn con cá sấu thấy ghê mà không hiểu sao từ nhỏ đến giờ ai hỏi mình thích con thú gì cũng chỉ nói thích cá sấu à, chắc tại nhìn nó thấy sợ nên muốn nhìn vậy thôi. mà đúng là tên cá xấu nhìn xấu thật!
Còn đây là mấy tấm hình của đà điểu, ráy cá và gấu nữa, mà xem hình này chắc phải đem kính hiển vi ra xem quá, sao mà nhỏ xíu vậy. Tiếc ghê mình định chụp hình mấy con hà mã, mà người ta đang sửa chuồng lại nên chẳng thấy nó đâu hết cả.
Đi vòng vòng một hơi, thấy người ta mới nuôi 2 con cọp trắng trong nhà kính, lúc mình chụp hình hắn ta đứng sát vô tấm kính nửa chứ, nhờ vậy mà được mấy tấm hình cận cảnh hắn, đẹp ghê vậy, làm mình chụp hoài, mà bà ngoại sợ nên hối mình đi qua chổ khác cho nhanh, tiếc thật nếu không là còn vô số kiểu nữa đó.
Trong xa cách, tình yêu ví như ngọn lửa trong gió. Gió sẽ thổi tắt ngọn lửa nhỏ và thổi bùng thành đám cháy lớn.
27 thg 8, 2010
18 thg 8, 2010
Và Em Chờ Anh
Thu trôi qua bao năm ta xa vắng.
Ngỡ còn đây có anh bên mình.
Tình yêu chất chứa một đời nồng nàn.
Còn đây khúc hát tình mình dỡ dang.
Hôm nào mình chia tay, không một lời hứa hẹn, em xa anh. Dù biết rằng tình yêu vẫn còn đó.
Thời gian mình bên nhau, biết bao nhiêu yêu thương và hy vọng, nhưng đó chỉ là mong ước của riêng em. có những lúc con người em đi từ trạng thái thất vọng lại chuyển sang hy vọng điên cuồng rằng anh sẽ yêu thương em đến suốt cuộc đời này.
Cũng như tối qua tình cờ nghe được câu hát "Tội nghiệp quá! xây những lâu đài cát mơ Biển vắng những chiều sắp mưa Tình cũng như là đám mây mịt mù" của Phạm Duy, thấy xót xa cho niền tin yêu của mình quá.
Em yêu anh, em yêu anh tha thiết.
Ngỡ tình đó sẽ luôn bên đời.
Tựa như đại dương ấp ôm bờ cát êm.
Rồi chợt một ngày thuyền tình lạc mất nhau.
Tình yêu trao cho nhau đã bao lâu rồi.
Bình yên đại dương vẫn xanh thật xanh.
Mà sao em vẫn mất anh, mất anh.
Cứ nghĩ rằng mình sẽ mãi ở bên anh, vậy mà em vẫn phải xa anh, bởi em hiểu rằng trong tình yêu, phải đến từ hai người, em không thể đơn phương yêu anh.
xa anh nhưng em vẫn chờ một ngày nào đó anh về bên em và nói tiếng yêu em.
Em vẫn chờ anh!
Và em sẽ đếm thời gian cho anh quay trở về.
Em sẽ đếm đến hết đời mình.
Và em sẽ đếm ngoài sân rơi bao nhiêu lá vàng.
Rơi buồn như tình ta vỡ tan.
Và em sẽ đếm mùa thu qua bao năm tháng rồi.
Khi mùa đông giá buốt tràn về.
Và em chờ anh, em chờ anh.
Xin anh quay về nơi đây.
Tác giả: Hồ Quỳnh Hương Ca sỹ thể hiện: Minh Khang - Hồ Quỳnh Hương
9 thg 8, 2010
Những mùa hoa bỏ lại.
Ngoài hiên nắng lên, đi về đâu đó giấc mơ trôi dạt giữa đêm
Ôi ngày hôm qua dường như chưa đến bao giờ
Tỉnh giấc bên em một giấc mơ nhẹ
Ngày mai khát khao, hay hờn ghen mãi đôi môi em nụ hôn nào
Như cành phong non chiều xưa em nép vào ta
chợt thấy yêu thương giờ hóa xa lạ.
Một cảm giác thật nao lòng khi nghe lời bài hát.
Chợt nghĩ đến mình, cũng đau lắm, xót xa lắm, khi hạnh phúc đã không trọn vẹn. Cuộc sống là vậy sao, những người yêu thương mình sao lại làm mình đau quá.
Ngày rời xa nhau, cứ tưởng đó là một con dốc nhỏ trong bước đường đời, rồi sẽ vượt qua được, vậy mà bao nhiêu năm rồi chẳng thể nào đi đến đầu con dốc, càng cố vượt lên hình như con đường đốc đó càng dài ra.
Hôm trước soạn lại mớ giấy tờ cũ, vô tình nhìn thấy mấy tấm thiệp ngày xưa, ngày đó sao mà yêu thương, nhớ nhung nhiều quá, giờ đọc lại thấy xót xa, thôi thì góp nhặt lại của một thời yêu thương.
Có lúc mở cánh cửa tủ ra, nhìn thấy quyển album cưới, thôi lại đóng lại, sợ lắm, bao nhiêu niền tin yêu hy vọng ngày xưa. Cảm giác vui buồn lại lẫn vào nhau. Phía sau kết thúc một câu chuyện cổ tích. Một hạnh phúc không trọn vẹn.
Ôi ngày hôm qua dường như chưa đến bao giờ
Tỉnh giấc bên em một giấc mơ nhẹ
Ước chi đó chỉ là một giấc mơ, để khi thức dậy lại thấy nao nao với một người vừa quen vừa lạ. Để rồi có thể quên ngay mà cũng chẳng cần biết đó là ai.
Từ tháng năm đó, chìm dấu cơn sóng
Lang thang chi mùa thu tội tình
Niềm vui nỗi buồn, đợi em thức dậy thấm sâu vào đêm
Giờ khuất xa lắm vườn đã yên giấc
Em đi đâu mùa hoa bỏ lại
Về thăm núi đồi chiều hôm khép lại nỗi đau ngày xưa
Rồi sẽ qua hết, đời cuốn xô mãi, tha thứ cho mùa thu bé dại
mãi chơi đến muộn loài hoa lỗi hẹn, chết trong vườn khuya.
Thời gian trôi qua, chợt nhận ra rằng suy nghĩ của mình hôm nay khác hôm qua nhiều lắm.
Yêu thương, rời xa, đó vốn là vòng xoay của cuộc sống thôi mà, nhưng thôi, hãy để cho giấc ngủ đêm nay êm đềm với những giấc mơ.
Cuộc sống vốn là vậy mà, sẽ chẳng tìm được ai hạnh phúc trọn vẹn, thời gian sẽ đi qua, như những cái hạnh phúc ta đã và đang có sẽ chẳng bao giờ tồn tại mãi mãi, hãy biết cảm nhận hạnh phúc qua những điều bình dị nhất trong cuộc sống.
Hạnh phúc sẽ mỉm cười với những ai biết đón nhận.
Thời gian vẫn trôi căn phòng thao thức hôm xưa
Em đợi em chờ nhưng ngày mai tôi còn chăng tôi nữa
thời gian về giữa mênh mang ngàn lớp xô bờ
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)