Trong xa cách, tình yêu ví như ngọn lửa trong gió. Gió sẽ thổi tắt ngọn lửa nhỏ và thổi bùng thành đám cháy lớn.
18 thg 12, 2009
Màu hoa kỉ niệm
Ta xa nhau mấy mùa rồi em nhỉ?
Đã bao giờ em chợt nhớ tới người xưa
Thời gian trôi qua đắp bồi thêm nổi nhớ
Từng chiếc lá mùa thu rơi rụng trước sân nhà
Em! Đóa Ngọc Lan dịu mát của lòng anh
Anh vẫn nghe đâu đây làn hương bay bối rối
Từng cánh trắng tuổi thơ xa hút phía chân trời
Hoa giấy nở tím hoàng hôn như nhắc:
Có một thời ta tha thiết yêu nhau
Em ở phương trời nào? Cho anh thầm tưởng nhớ
Nhìn áo trắng ai qua chạnh nhớ dáng em gầy
Mênh mông biển mắt chiều nay cho lòng anh bối rối!
Hiu hắt giọt buồn rơi trong tiếng guitar
Đã bao lần anh mất hút dáng em qua
Tà áo trắng nhạt nhòa trong bóng nắng
Con đường cũ băng khuân dấu chân em một thuở
Để đến bây giờ hoa tím vẫn rơi rơi
Hoa của lòng anh hay hoa của đất trời?
Mà từ dạo anh đi sắc tím thành xa vắng
Anh giật mình mỗi lần qua ngõ nhỏ
Sợ cánh hoa kia vương xuống vai mình
Chiều nay đi trong kỉ niệm mênh mông
Anh bỗng thèm nghe tiếng cười em quá
Thèm một lần đạp xe hối hả
Sắp lỡ hẹn rồi em có giận anh không?
Em đi xa khi thành phố chớm vào đông
Bao thương nhớ vương theo cánh thiệp hồng ở lại
Ôi! Nổi nhớ của lòng anh một thuở!
Từ dạo bước theo người phương ấy có buồn không?
Để mình anh day dứt vết thương lòng
Màu hoa tím năm nào giờ tan vỡ
Phía sau nụ cười là xôn xao, nổi nhớ
câu thơ lặng thầm cho chao đảo gió heo may
Em xa rồi kỉ niệm vẫn nằm đây.
Anh đau đáu dõi theo phương trời xa ấy.
Em vẫn ví cuộc đời như nước chảy
CÁnh lục bình trôi mãi biết về đâu?
Phố nhỏ chiều nay tím ngắt một sắc màu.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét