Và anh tìm về ngôi nhà ấy, tìm lại chút hương xưa. Khung của sổ sơn xanh, mảnh ngói vở nằm chơ vơ trên mái. Khoảng sân trước nhà chỉ còn trơ lại cành hồng khẳng khiu, chắc chẳng bao giờ nức nổi một nụ non.
Những kĩ niệm ứ trong lồng ngực chực trào ra. Con chim sẻ tìm gì trên phím đá lót vệ đường?
Quả thông khô lăn long lóc trên hè phố. Nó lăn theo gió hay lăn theo bườc chân ai? Năm năm, mười năm... hay chỉ mới ngày hôm qua. Chưa kịp thắp trong nhau một ngọn lửa niềm tin để sưởi ấm những tháng năm lạnh lẽo. Đứng trước nổi cô đơn bao giờ anh cũng cảm thấy minh trống rỗng. Những nổi buồn rồi sẽ qua đi, chỉ sợ nhất cái còn lại lắng đọng đằng sau nó.
Cơn gió thổi nhẹ qua xua tan đám bụi bay là là trên mặt đất. Trời thẩm dần, sắp bắt đầu cho những hạt mưa. Bắt đầu cho những hạt nước... trong veo. Rồi mưa sẽ gội sạch bụi bặm, sẽ làm lá xanh hơn sẽ làm bầu rời sáng hơn và xua tan cơn oi bức của một ngày nắng nóng. Nhưng mưa có làm tan đi nổi nhớ, hay nổi nhớ cứ như mưa nhỏ xuống đời nhau... Rồi mùa mưa cũng qua, nổi nhớ không còn đầy ứ nữa. rồi mọi cái sẽ vào lãng quên, em ạ!
Ngôi nhà sau cơn mưa như lung linh, như chập chờn. có phải em vẫn ngồi đó, đôi bàn tay nắm sát vào những khung cửa sổ, móng tay trắng hồng , cắt sát? Và đôi mắt , đôi mắt mầu nâu ánh lên nổi dịu dàng.
Một điều gì đó thật trắng trong, thuần khiết. Sau cơn mưa hình như mọi cái đều trở nên hư áo...
Lâm Hiếu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét