Trong xa cách, tình yêu ví như ngọn lửa trong gió. Gió sẽ thổi tắt ngọn lửa nhỏ và thổi bùng thành đám cháy lớn.

22 thg 10, 2012

Phước Long

Phước Long là nơi mẹ sống lúc còn nhỏ, mình cũng muốn đi đến một lần cho biết, nhân dịp cả nhà theo đoàn hành hương viếng 18 cảnh chùa.













8 thg 8, 2012

Quê Hương


copy

Chiến tranh, cả những hy sinh, mất mát đã lùi xa. Nhưng, bài thơ Quê hương vẫn da diết đọng lại trong tâm khảm người đọc nhiều thế hệ cho đến hôm nay.

Tg : Giang Nam


 Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
"Ai bảo chăn trâu là khổ''
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao

Những ngày trốn học
Đuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được...
Chưa đánh roi nào đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích...

Cách mạng bùng lên
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ, tôi đi
Cô bé nhà bên (có ai ngờ!)
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi!)

Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi...
Hòa bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
Lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)

Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
Em để yên trong tay tôi nóng bỏng...
Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật
Giặc bắn em rồi, quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích, em ơi!

Đau xé lòng anh, chết nửa con người!
Xưa yêu quê hương vì có chim, có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn, roi
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi.

5 thg 7, 2012

Khoan dung

Copy trên trang Đọt chuối non

Chiều sẽ đổ những cơn mưa xóa tan đi bụi mờ, sẽ phủ yêu thương lên những gì đang bỏng rát. Trong sự khoan dung có khi nào trở thành mù quáng? Đã yêu thương, đã nói với trái tim yêu thương thật nhiều lần rằng hãy cho đi sự tha thứ, và nuôi dưỡng trong mình những niềm tin hy vọng, như tia nắng ấm của lòng sẽ không bao giờ thôi trở lại và sẽ không bao giờ để cho tắt đi!
Chẳng bao giờ là sai cả khi ta cố gắng trải lòng mình ra để yêu thương. Ta có một niềm tin ngây thơ như niềm tin ngây thơ ngày nào của một cô bé con còn tin vào những điều kỳ diệu. Điều ấy có thể là ngớ ngần giữa đời thường. Song cũng có thể là nguồn sức mạnh vô cùng nâng bước ta qua những giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời.
Người khoan dung, với tôi, là người luôn biết giữ trong mình những niềm tin vào cuộc sống, vào con người. Họ thật đáng nể trọng! Bởi vì mỗi khi thực hiện một hành động khoan dung, họ trước hết đã bị tổn thương về tinh thần và có khi cả thể xác nữa. Song họ dám cho qua, không phải bởi họ là những con người dễ dãi. Có ai dễ dãi được trước những điều đang gây tổn hại cho bản thân mình? Và có ai trong cuộc đời này mà không biết đau nhỉ?
Thả sợi buồn xuống đất, để cho gió cuốn đi. Người khoan dung có đủ trong mình những tin yêu để tự xoa dịu vết thương của lòng mình và tiếp tục cho đi những cơ hội. Trái tim họ chan chứa yêu thương và cũng khao khát yêu thương đến tội nghiệp. Vì thế sẽ có lúc ai đó cố tình lấp liếng cho những lỗi lầm của kẻ khác. Tự dựng lên muôn vàn lý do cho những tổn thương, rằng người ấy không cố ý, rằng mình không nên ích kỉ mà phải biết thông cảm và sẻ chia nhiều hơn, rằng mình vẫn được yêu thương…,và rằng khoan dung là một cách để giữ sự bền lâu trong một mối quan hệ!
Đã từng khuyên nhủ ai đó bằng một niềm tin khoan dung hồn nhiên như thế. Nó ngây thơ và yếu mềm quá! Bởi dần dà tôi nhận ra rằng, một lần, rồi một lần nữa,… cái niềm tin để khoan dung kia một ngày có thể sẽ đánh gục ta trong một nỗi đau đến vô ngần. Bởi sự khoan dung kia được chắp cánh cùng với sự tự lừa dối chính mình!
Mạnh mẽ lên khi giữ những yêu thương và khoan dung với một ai đó! Niềm tin nếu vào một điều kỳ diệu sẽ nâng bước ta qua khó khăn. Nó khác niềm tin vô căn cứ của trái tim yêu thương lạc lối đang cố gắng phủ nhận mọi tội lỗi đang làm nó khổ sở. Đi tìm sự thật có là biểu hiện của không tin tưởng? Ngọn lửa từ que diêm tốt nhất rồi cũng phải tàn nếu không được tiếp thêm nhiên liệu! Yêu thương là cùng nhau tiếp lửa, là biết trân trọng mỗi sự khoan dung chứ không phải để làm một chốn ỷ lại, vùi dập ngọn lửa đang nhen hết lần này đến lần khác!
Em gái nào vẫn còn yêu thổn thức, hãy cứ nhìn thẳng vào sự thật khi ai đó nói yêu em mà không thể bên cạnh em những lúc em cần nhất, không thể hỏi em những câu hỏi vu vơ nhất trên điện thoại chỉ để được lắng nghe em… Hãy đặt tay lên ngực và nói rằng em còn yêu người ấy nhiều hơn thế! Em có thể thấy được lí do thật sự trong mỗi sự thờ ơ, lạnh nhạt.
Em là người biết rõ nhất tình cảm của em, của người ấy đang ở những ngưỡng nào… Nếu tình yêu và sự khoan dung trong em đủ lớn để bỏ qua và chịu đựng, hãy giữ nó cùng với một niềm hy vọng vào một ngày nào đó người ấy có thể cảm động và yêu em thậm chí còn nhiều hơn như em đã từng yêu. Chứ không phải là cố tình tự biện hộ để bảo vệ cho cái quan điểm ấu trĩ của chính mình rằng: “Người ấy vẫn rất yêu em, chỉ là…!!”. Những khi như thế, em chỉ đang bảo vệ cho cái tôi rất tự cao của mình! Và mọi lỗi lầm nhờ thế có cơ hội được lấp liếng!
Em gái tôi, hãy là người dám yêu, dám tha thứ, và vượt qua. Cái hồi kết, có thể là tay trong tay “được ăn cả”, cũng có thể “ngã về không”. Hãy cứ sống thành thật với từng nhịp đập dội rung trong huyết quản. Yêu thương hết mực đi em! Yêu trong một lí trí sáng suốt của một cô gái nhiệt thành dám đánh cuộc và chấp nhận rủi ro. Em biết rõ từng vết đau trên cơ thể mình, và cũng luôn ý thức về những việc mình làm. Vì vậy, nếu một ngày kết quả có không được như mong đợi thì cũng có sao đâu em nhỉ? Một kỉ niệm đẹp của những ngày đã tìm thấy những tầng sâu thẳm hơn trong tâm hồn mình và sẽ chẳng còn gì để phải hối tiếc nữa. Em lớn lên thêm qua những trải nghiệm của chính em. Và hy vọng vào một ngày, một ai đó cũng yêu em và cố gắng vì em nhiều như em đã. Sáng suốt khi khoan dung…
Ngọc Nho

29 thg 3, 2012

Nước non nghìn dặm ra đi.

Nước non ngàn dặm ra đi
Dù đường thiên lý xa vời
Dù tình cố lý chơi vơi
Cũng không dài bằng lòng thương mến người




Nhạc và lời : Phạm Duy

Bài hát này được nhạc sĩ pham Duy viết về Công chúa Trần Huyền Trân. Nàng lấy vua Chiêm thành theo mong muốn của Thái Thượng Hoàng Trần Nhân Tông.

Bà sinh vào năm 1287 .Vào năm 1293, vua Trần Nhân Tông thoái vị, hoàng thái tử Trần Thuyên lên nối ngôi ( tức là hoàng đế Trần Anh Tông ). Vua Trần Nhân Tông trở thành Thái thượng hoàng, lên tu ở núi Yên Tử. Năm 1301, Thái thượng hoàng Trần Nhân Tông nhận lời mời, du ngoạn vào Chiêm Thành, được vua Chiêm Thành là Chế Mân tiếp đãi nồng hậu, có ở lại trong cung điện Chiêm Thành gần 9 tháng. Khi ra về, Trần Nhân Tông có hứa gả con gái là Huyền Trân cho Chế Mân, mặc dù khi đó Chế Mân đã có chính thất là hoàng hậu Tapasi, người Java (Nam Dương ngày nay). Sau đó nhiều lần Chế Mân sai sứ sang hỏi về việc hôn lễ, nhưng triều thần nhà Trần phản đối, chỉ có Văn Túc Vương Đạo Tái và Nhập nội hành khiển Trần Khắc Chung chủ trương tán thành.

Năm 1306, Chế Mân dâng hai châu Ô, Rý (còn gọi là Lý) làm hồi môn, vua Trần Anh Tông đồng ý gả Huyền Trân cho Chế Mân. Huyền Trân về Chiêm Thành, được phong làm hoàng hậu Paramecvari. Một năm sau đó, khi hoàng hậu người Đại Việt vừa sinh xong hoàng tử Chế Đa Đa, thì tháng 5 năm 1307, quốc vương Chế Mân băng hà. Thế tử Chiêm sai sứ sang Đại Việt báo tang. Theo tục nước Chiêm, khi vua chết hoàng hậu phải lên giàn hỏa để tuẫn tang. Vua Trần Anh Tông biết tin, sai Trần Khắc Chung vờ sang viếng tang, tìm cách cứu Huyền Trân. Trần Khắc Chung bày kế thành công, cứu được Huyền Trân đưa xuống thuyền, đưa Huyền Trân về Đại Việt bằng đường biển.

Tháng 8 năm Mậu Thân (1308), Huyền Trân về đến Thăng Long. Theo di mệnh của Thượng hoàng Nhân Tông, công chúa đầu gia Phật giáo ở núi Trâu Sơn (nay thuộc Bắc Ninh) vào năm (1309), dưới sự ấn chứng của quốc sư Bảo Phát. Công chúa thọ Bồ tát giới và được ban pháp danh Hương Tràng.

Cuối năm Tân Hợi (1311), Hương Tràng cùng một thị nữ trước đây, bấy giờ đã qui y đến làng Hổ Sơn, huyện Thiên Bản (nay thuộc Nam Định), lập am dưới chân núi Hổ để tu hành. Sau đó, am tranh trở thành điện Phật, tức chùa Nộm Sơn hay còn gọi là Quảng Nghiêm Tự.

Bà mất ngày mồng 9 tháng giêng năm Canh Thìn (1340). Dân chúng quanh vùng thương tiếc và tôn bà là "Thần Mẫu" và lập đền thờ cạnh chùa Nộn Sơn. Ngày bà mất sau này hàng năm trở thành ngày lễ hội đền Huyền Trân trên núi Ngũ Phong ở Huế.

Các triều đại sau đều sắc phong bà là thần hộ quốc. Vua triều Nguyễn ban chiếu đền ơn công chúa "trong việc giữ nước giúp dân, có nhiều linh ứng", nâng bậc tăng là "Trai Tĩnh Trung Đẳng Thần".

Từ lúc nhỏ tôi đã nghe qua về nàng Huyền Trân công chúa. Và đến giờ thì tôi đã được đọc qua quyển "Huyền Trân Công Chúa" trong bộ truyện lịch sử "Sóng Gió Triều Trần" của tác giả Hoàng Quốc Hải, trong tôi đã có một cái nhìn đầy cảm mến về Bà. Khi nghe bài hát này tôi lại hiểu hơn về sự hy sinh của một nàng công chúa vì nghiệp lớn của đất nước, của muôn dân. Và mỗi chúng ta lại có thêm một niềm tự hào về đất nước dân tộc mình.

28 thg 3, 2012

Hà Tiên

Biển ở chùa Thạch Động
Động Thạch Sanh








2 thg 3, 2012

Biển Cam Bình - Bình Thuận

Biển nơi đây rất đẹp với hàng dương xanh ngút, bãi cát trắng mịn với những chiếc thuyền thúng mang về những con cá , con mực và các loại hải sản khác còn tươi ngon. Bên trên là những đồi cát trắng phau chạy dọc theo bờ biển, khung cảnh ở đây thật đẹp và êm đềm, làm mình nhớ hoài.
 












28 thg 2, 2012

“Em là tình đầu, nhưng cô ấy mới là vợ anh”

(Dân trí) - Hôm nay anh dẫn cô ấy đi cùng tới mời em dự lễ cưới. Em đánh cái nhìn thăm dò một lượt từ đầu đến chân với vợ chưa cưới của anh. Rồi có gì đó như ngạc nhiên quá đỗi trong mắt em. Anh đủ tinh tế để nhận ra điều đó.
 



Anh càng đủ dũng cảm để nhận ra sự thoáng buồn trên gương mặt cô ấy. 
Đâu cần em phải làm thế, cô ấy luôn biết vị trí của mình. Anh có cảm giác
em như một con nhím bị tổn thương, xù lông lên phòng vệ. Kì lạ là ở chỗ, ngày đó, chính em là người quyết định ra đi. Vậy mà giờ đây em có gì đó như hậm hực.

Sau những lời em nói, cô ấy luôn giữ một nụ cười trên môi, mặc dù anh biết đó là một nụ  cười gượng gạo. Cô ấy đủ lịch sự để nói với em những lời cảm ơn nhẹ nhàng sau mỗi chỉ dẫn “thân tình” của em. Lúc đó anh càng nhận ra rằng, chính tình yêu lớn lao mà cô ấy dành cho anh khiến cô ấy có thể giữ thái độ hòa nhã đến thế. Và anh thấy mình thật hạnh phúc khi yêu và được yêu cô ấy.

Anh thừa nhận, mối tình đầu với em là kí ức, là quá khứ không thể nào xóa nhòa trong anh. Nhưng tình yêu với cô ấy chính là tương lai và hạnh phúc của cuộc đời anh. Mà muốn sống tốt thì người ta cần hướng về phía trước.
Anh yêu người con gái ấy không phải để lấp khoảng trống mà em để lại, càng không phải là vật thế chân. Anh yêu cô ấy vì cô ấy là chính mình. Với anh, cô ấy không phải là người đến sau mà là người ở lại với cuộc đời anh.

Có thể em đã không biết rằng, những lời em nói về tính cách, sở thích hay thói quen của anh chỉ đúng là anh của quá khứ. Cái con người hiện tại mà vợ chưa cưới của anh yêu hoàn toàn không giống với con người mà em từng cho là mình hiểu rõ ấy.

Yêu cô ấy, anh không phải đánh mất mình, nhưng anh thay đổi cuộc sống của mình, vì thế những thói quen, tính cách cũng thay đổi. Nó phù hợp với cô ấy. Và vì vậy anh biết chắc, anh mà em nhắc tới, hoàn toàn khác với anh bây giờ - người chồng sắp cưới của cô ấy.

Ra về, anh khẽ khàng hỏi: “Em có chạnh lòng không?”. Cô ấy nói rất nhẹ:

- Không anh ạ, chị ấy là mối tình đầu của anh, nhưng em mới là vợ anh.

Cô ấy nói đúng. Em là mối tình đầu, nhưng cô ấy mới là vợ anh. Và điều đó là điều làm anh hạnh phúc nhất.

Hoài Thu

27 thg 2, 2012

Bánh cake nho khô


Nguyên liệu:
- 200gr bột mì
- 200gr bơ lạt
- 200gr đường cát trắng( xay mịn)
- 100gr nho khô ngâm rượu Rhum ( cho nở mềm)
- 5 trứng gà
- 1 tsp bột nổi

Thực hiện:
Dùng máy đánh tan bơ và đường, rồi cho từng quả trứng gà vào đánh cho thật nổi.
Cho bột mì đã rây chung bột nổi vào trộn thật nhẹ tay 1 chiều thôi
Trộn đều bột mì + bột nổi + 90 gr nho khô + 1 tsp rượu( ngâm nho)
Lót giấy vào khuôn đã thoa bơ, rót bột cách miệng khuôn 1 cm thì dừng( vì bánh sẽ nở cao )
Cho một ít dầu (hoặc bơ) lên mặt bánh thành 1 đường dài để khi bánh nở sẻ đẹp hơn. (cái này mình mới học được trên youtube, nên trên hình bánh này vẫn chưa áp dụng)
Nướng bánh với nhiệt độ lò 200 độ C ( 10 phút) lấy ra,dùng dao cắt nhẹ trên mặt bánh , rắc 10gr nho còn lại lên trên
Nướng thêm 5 hay 10 phút nữa bánh chín(dùng tăm xăm thử ,bánh chín tăm sẽ khô)
Lấy bánh ra,trút khỏi khuôn cắt bánh và trang trí tuỳ thích.

Công thức này mình copy ở trang Duyen Nguyen