Trong xa cách, tình yêu ví như ngọn lửa trong gió. Gió sẽ thổi tắt ngọn lửa nhỏ và thổi bùng thành đám cháy lớn.
13 thg 5, 2010
Khi người xa tôi
Tác giả: Lê Xuân Trường
Khi xa nhau rồi, tình còn gì để trách nhau người ơi!
Khi anh đi rồi, trời nhạt nhòa và tiếng mưa buồn rơị
Quên sao những lần chiều đợi chờ vội vã đắm môi hôn,
Trời nhạt dần màu nắng phố đơn côi
Đêm thiết tha vòng tay quyến luyến
Khi xa nhau rồi, người đừng về làm nỗi đau cuồng điên.
Quên đi nơi này, còn một người lòng xót xa triền miên.
Bên anh nơi nào, lời mời nào quyến rũ chân anh
Người đành lòng rời bước đắm u mê
Đem ái ân rời lánh xa mặt trờị
Cơn mưa chiều nay từng chiếc lá ngơ ngác ngậm ngùi,
Từng cơn gió hiu hắt bồi hồi
Giữa phố mưa bay em nghẹn ngào bật khóc trong lẻ loi
Giá buốt đôi tay em lạc loài tựa như chiếc lá
Hạnh phúc thoáng qua mau
Đời vẫn cứ phôi pha
Tình như những chuyến xe qua thật mau...
Khi xa nhau rồi, gửi lại người lời nói yêu đầu tiên
Mây sao hững hờ chẳng để tình được chết trong lặng yên
Sau cơn đau dài tình chỉ là mật đắng với chua cay
Là đọa đầy là hạnh phúc xanh xao
Nuối tiếc chi, thương tiếc chi người cũng xa rồi .
12 thg 5, 2010
Em đã buông tay rồi!
"Có những thứ thật mong manh anh nhỉ?
Mong manh giữa trong công việc và ngoài công việc ...
Mong manh giữa thích và yêu ...
Mong manh giữa yêu và không yêu ...
Mong manh giữa yêu và thù hận ...
Mong manh giữa sự quan tâm, lo lắng với sự làm phiền.
Trên đời này, sao em thấy cái gì cũng mong manh cả. Giữa em và anh càng thấy sự mong manh nhiều nhất.
Em biết:
Một khi em hỏi sao anh không tới, anh sẽ nói anh bận vì công việc
Một khi em hỏi anh không nhớ em sao? Anh sẽ nói: Nhớ đâu phải lúc nào cũng phải nói.
Một khi em nói, anh hãy dành cho em thêm thời gian của anh. Anh nói anh còn nhiều công việc.
Một khi em nói sẽ ra đi, anh sẽ im lặng và e biết anh sẽ không bao giờ níu kéo hoặc hỏi em tại sao?
Bởi vì:
Xung quanh anh còn nhiều người hơn em rất nhiều thứ.
Xung quanh anh còn nhiều điều phải lo
Xung quanh anh còn phải tìm cho ra sự nghiệp của bản thân
Và điều quan trọng nhất: Anh chưa bao giờ thực sự yêu em.
Tại sao ư?
Có bao giờ anh quan tâm đến cảm xúc của em đâu?
Có bao giờ anh thực sự chăm chú nghe em nói chuyện?
Có bao giờ anh nói là anh muốn gặp em đâu, có bao giờ anh bảo anh cần em đâu?
Thôi anh ạ.
Em phải trở lại con người của mình trước kia nhé!
Em phải trả anh lại nơi mà anh thuộc về nó
Em phải không làm phiền anh để anh lo sự nghiệp của bản thân anh
Em sẽ không gọi điện hay nhắn tin làm phiền anh nữa
Em sẽ không đòi hỏi anh ơi hãy dành cho em chút thời gian quý báu của anh nữa
Em sẽ thôi không phải hỏi tại sao?
Và
Em biết mình bị tổn thương và đau đến mức nào khi anh đã cố kéo em ra khỏi vỏ ốc riêng em, rồi lại bỏ em chơ vơ như thế
Em cứ tin, quan tâm, lo lắng cho anh nhưng vô tình đem đến sự muộn phiền cho anh. Để rồi tự bản thân mình ngồi đây suy nghĩ mông lung và dằn vặt mình
Em không lẳng lơ như người ta nghĩ nhưng cũng chẳng đoan chính như người ta mong
Em lại sẽ là chính mình
Em sẽ lãng mạn với bản chất vốn có của mình, sẽ khô cứng với những điều mình không thích, sẽ vui vẻ hoạt bát và quyến rũ trong mắt mọi người, ....
Em sẽ có tất cả nhưng em lại bỏ mất một thứ quan trọng...............là anh............"
Mong manh hạnh phúc!
- Anh Hùng có người khác rồi em ạ?
- Thật sao? Em không tin được! chị đang đùa em à?
- Thậ em à, khoảng 4 tháng trở lại đây chị bắt đầu thấy anh có gì rất lạ, ít tình cảm với chị hơn, thời gian dành cho bé cũng ít đi, anh hay vắng nhà vào buổi tối với nhiều lý do, linh cảm của người đàn bà cho chị biết điều có điều j đó không ổn, nhưng do bận bịu với bé Tôm ốm khóc liên miên, nên chị cũng không có nhiều thời gian để ý. Cuối tháng trước, chị thanh toán hóa đơn điện thoại cho anh, thấy tiền tăng lên bất ngờ, kiểm tra lại list thì thấy có một số mà anh liên lạc rất nhiều, gần như ngày nào cũng gọi, mà cuộc nào cũng kéo dài từ 15-45 phút, lúc đó chị mới giật minh, có lẽ linh cảm của chị đã đúng.
Chị bấm máy gọi cho số kia, thì thấy tiếng một người con gái nhấc máy, khi chị hỏi thêm vài câu nữa thì thấy cúp máy, và sau đó gọi lại k có ai nhấc.
Tối về chị hỏi anh, lúc đầu anh phủ nhận hoàn toàn, nhưng dưới lý lẽ của chị sau đó anh công nhận, có một cô bé học cùng lớp Cao cấp chính trị có cảm tình với anh, nhưng anh cũng chỉ xem như bạn. Nhưng làm sao chị có thể tin được điều đó, chị chỉ bảo với anh: Anh làm gì thì cũng nên nghĩ đến bé Tôm, đừng để quá mù ra mưa, đến lúc không còn biết đường về nữa đấy.
Một tháng qua, vẫn tình trạng đi sớm về khuya đó, chị đã làm rất căng, nhưng anh vẫn chối bay biến.
Đêm cách đây hai tuần, hôm đó chuyển trời, gió lớn, lại mưa nữa, chị đang ngồi ru bé Tôm ngủ đợi anh về, thì thấy anh mở cửa vào, tâm trạng rất mệt mỏi, anh ngồi phịch xuống giường và nói khẽ:
- Em à, chúng mình chia tay nhé? Anh không thể lừa dối em thêm được nữa. Anh đã có người khác, anh cảm giác anh và người đó thực sự sinh ra để giành cho nhau. Anh không thể để người đó thiệt thòi, cũng không thể ích kỷ giữ em bên mình được. Mong em hiểu cho anh!
Có một dòng điện lạnh buốt chạy dọc sống lưng, tim chị thắt lại chị, , vậy là gia đình chị sẽ sụp đổ sao? Chị sẽ mất chồng, con chị sẽ lớn lên không có tình thương của người cha sao? Tại sao? Sau bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu hi sinh của chị, giờ chị sẽ nhường hết cho người khác sao? Tại sao, tại sao cuộc sống lại bất công vậy hở em? Chị vẫn tự tin rằng mình đã rất đúng khi chọn anh là người đồng hành cùng mình, sao chặng đường anh và chị đi cùng nhau lại ngắn quá vậy em? 4 năm yêu nhau, và 5 năm nghĩa vợ chồng, đánh đổi vì một người con gái khác sao? Biết trách ai đây? Thôi đành đổ cho số phận, tình yêu vốn không có mắt nên lý trí phải dắt nó đi, nhưng lý trí của anh cũng mờ mịt mất rồi. Chị không biết trả lời anh thế nào nữa em à, bất giác chị chị bật ra tiếng :”Vâng” và ôm lấy Tôm, nước mắt rơi ướt áo con.
Cả đêm đó chị đã không ngủ được, trách ai đây? Trách chị bận bịu công việc, con cái, không lo lắng được cho anh, không còn được lãng mạn nhẹ nhàng như xưa nữa, trách anh vô tâm, ích kỷ, hay trách người con gái kia độc ác? Ai cũng có cái lý riêng của mình, thôi đành trách ông trời vậy. Có lúc chị muốn điên lên, xông vào cắn xe hai người đó cho hả giận, nhưng rồi có được j không em nhỉ, hay chỉ làm cho mình thêm đau?
Chị không cố giành giật nữa, cái gì không thuộc về mình, cố giữ làm gì phải không em. Trong lòng chị bây giờ đau buốt, nhưng phải cố bình tâm em ah, chị có làm sao, thì bé Tôm là người khổ nhất. Cha mẹ chị ở quê chắc không dám tin nổi chuyện này.
Tuần trước chị đã dọn đi khỏi nhà, không phải anh đuổi chị, chị biết anh cũng áy náy lắm, nhưng tình yêu có sức mạnh ghê gớm em à. Chị đi, bởi không chịu được khi ở trong căn nhà đó, nơi được xây cất bằng sức lực, mồ hôi, nước mắt cả cả tình yêu của anh chị, mọi thứ đều hiển hiện hình ảnh anh, hình ảnh hạnh phúc của gia đình. Nếu ở đó, chị sẽ chết dần, chết mòn mất em à. Chị và Tôm đang thuê một ngôi nhà bé bé để ở, có bé chị cũng thấy đỡ buồn nhiều, giờ bé là điều duy nhất níu giữ chị lại với cõi đời này.
- Vậy chị định sẽ thế nào? Cứ ở thuê mãi vậy sao?
- Chị vẫn yêu anh lắm, vẫn mong con chị có bố, chị chỉ mong sao đó chỉ là “Một phút xao lòng” của anh, rồi anh sẽ về với chị và con. Chị sẽ chờ!
- Bao lâu?
- Chị không biết em ah, đến khi nào chị có thể.
Nước mắt chị lại rơi….
Biết làm gì, nói gì để an ủi chị đây? Mọi lời nói đều trở nên vô duyên lúc này, bởi e biết, không có gì xoa dịu được nỗi đau của chị-nỗi đau của một người mẹ, người vợ.
Anh, chị, vốn không phải là ruột thịt của em, nhưng em coi anh chị như những người anh người chị của em vậy. Chuyện này chưa bao giờ em nghĩ tới có ngày sẽ xảy ra, bởi em là người chứng kiến những khó khăn hai người cùng đi qua cũng như tình yêu anh chị giành cho nhau nhiều nhất. Đã có lúc em ước gì sau này sẽ yêu được một người như anh- một người đàn ông đúng nghĩa!
Và dù, khi đã tan vỡ một mối tình, nhưng em vẫn chưa bao giờ mất niềm tin vào tình yêu, bởi em có hình ảnh anh chị để nhìn vào, em còn nhớ nụ cười và ánh mắt lấp lánh của chị khi nói với em: “Chị hạnh phúc lắm em ah, người ta bảo “Hôn nhân là mồ chôn tình yêu” nhưng không hiểu sao cưới nhau cũng đã khá lâu rồi, mà chị chưa hề có cảm giác tình cảm của anh chị nhạt phai, mà hình như càng thắm thiết hơn, anh càng ngày càng chăm sóc và yêu thương chị và bé nhiều hơn”.
Có những thứ mình không thể làm gì được, thì đành đổ cho số phận vậy, thôi đành coi như đây là thử thách tình yêu lớn nhất mà cuộc đời mang đến cho anh chị. Mình cũng chỉ mong sao đó chỉ là một phút “xao lòng” của anh! Để bình yên lại về với gia đình chị!
- Cây trút là rồi em nhỉ, nhanh quá, đã mười mùa thu anh chị bên nhau rồi đấy, mười năm, mười năm ngỡ như một giấc mơ!
“Ngoài hiên nắng lên,
đi về đâu đó giấc mơ trôi dạt giữa đêm
Ôi ngày hôm qua dường như chưa đến bao giờ
Tỉnh giấc bên em
một giấc mơ nhẹ
Ngày mai khát khao,
hay hờn ghen mãi đôi môi em nụ hôn nào
Như cành phong non chiều xưa em nép vào ta
chợt thấy yêu thương ….
…
…
giờ hóa xa lạ “
11 thg 5, 2010
Bí mật của niềm tin
Thật tình cờ, trong những ngày mà mọi thứ đối với mình so messy (xáo trộn) và unable to understand (khó hiểu) như thế này, chỉ biết auto suggestion (tự đoán) bằng niềm tin, thì đọc được trong blog của em dòng chữ "có niềm tin thì sẽ có tất cả". Niềm tin mang trong mình sức mạnh to lớn đến vậy sao...
Niềm tin. Biết định nghĩa thế nào về niềm tin cho đúng nhỉ?
Mình thích từ hy vọng, nhưng sống vì từ niềm tin. Đôi khi, chính bản thân mình cũng chẳng thể phân định rõ ràng sự khác nhau giữa niềm tin và hi vọng. Mơ hồ nghĩ rằng, hy vọng mang một chút gì có vẻ không thực, có vẻ hão huyền, chỉ là trông chờ vào một điều gì đó mà mình không có cơ sở chắc chắn rằng nó sẽ xảy ra. Còn niềm tin, hai chữ niềm tin nghe mạnh mẽ hơn nhiều. Chất chứa trong hai chữ niềm tin là cả một tinh thần phấn chấn, một thái độ tích cực, một con tim bừng bừng khí thế...
Niềm tin ai trao cho... Chọn ai để trao niềm tin... Cái tên đầu tiên mình chọn là bản thân mình. Mình phải nhận niềm tin từ bản thân mình và cũng phải trao niềm tin cho chính bản thân mình. Mình mà không làm được điều đó thì ai làm được nữa. Rồi thế nào nữa nhỉ? Đến lượt ai? Ờ, khó quá. Chẳng biết nữa. Một người nào đó có thể làm gì để mình bối rối khi trao niềm tin vào họ? Mình vẫn cố nghĩ rằng, việc mình trao đi niềm tin chỉ mang lại hiệu quả tích cực, cho nên có lẽ mình rộng rãi và hào phóng trong việc gửi gắm niềm tin lắm. Chắc chắn là, sẽ có nhiều khi, bạn sẽ cảm thấy biết ơn một người nào đó vô cùng khi họ mạnh dạn trao niềm tin của họ vào bạn. Nhưng mà... khi phương châm của mình là cười với ai ba lần mà họ vẫn lạnh băng thì thôi không còn cười nữa, thì việc ai đó làm mình thất vọng ba lần sẽ dẫn đến việc là mình sẽ lấy lại niềm tin, từ người đó.
Niềm tin không tự nhiên sinh ra, mà cũng chẳng tự nhiên mất đi. Niềm tin một khi sinh ra, chẳng thể tồn tại mãi. Niềm tin sẽ càng mạnh mẽ hơn, khi được ngày ngày củng cố. Chẳng ai trao cho bạn một niềm tin sống mãi khi bạn cứ hoài làm người ta thất vọng. Phải vậy thôi...
Anh nói rằng anh rất yêu em
Sao còn gửi nhớ thương cho người con gái khác
Để cuối cùng mình phải chia tay...
***
Sống ở trên đời có lúc tỉnh, lúc say
Nhưng chưa một lần em gọi tên người đàn ông khác
Dẫu những cám dỗ ngoài kia vẫn chực chờ khao khát
Mời gọi
..............dấu chân em.
***
Em ở lại vì tình yêu dành trọn cả cho anh
Nhưng anh cuối cùng lại buông tay để mất
Hất những đớn đau, em vẫn mỉm cười cầu mong anh hạnh phúc
„ Chẳng phải bao dung cũng không mong có lúc
Anh giật mình hối hận nhớ về em“
***
Dẫu bây giờ anh đã nói anh sai
Thí tình yêu trong em cũng chẳng còn để mà quay trở lại
Sẽ chẳng bao giờ....
mình có thể cùng nhau bước trên con đường dài
Gửi trả lại anh nụ hôn đầu trên môi giả dối
Niềm tin vỡ rồi
em phải đi thôi !
Niềm tin. Biết định nghĩa thế nào về niềm tin cho đúng nhỉ?
Mình thích từ hy vọng, nhưng sống vì từ niềm tin. Đôi khi, chính bản thân mình cũng chẳng thể phân định rõ ràng sự khác nhau giữa niềm tin và hi vọng. Mơ hồ nghĩ rằng, hy vọng mang một chút gì có vẻ không thực, có vẻ hão huyền, chỉ là trông chờ vào một điều gì đó mà mình không có cơ sở chắc chắn rằng nó sẽ xảy ra. Còn niềm tin, hai chữ niềm tin nghe mạnh mẽ hơn nhiều. Chất chứa trong hai chữ niềm tin là cả một tinh thần phấn chấn, một thái độ tích cực, một con tim bừng bừng khí thế...
Niềm tin ai trao cho... Chọn ai để trao niềm tin... Cái tên đầu tiên mình chọn là bản thân mình. Mình phải nhận niềm tin từ bản thân mình và cũng phải trao niềm tin cho chính bản thân mình. Mình mà không làm được điều đó thì ai làm được nữa. Rồi thế nào nữa nhỉ? Đến lượt ai? Ờ, khó quá. Chẳng biết nữa. Một người nào đó có thể làm gì để mình bối rối khi trao niềm tin vào họ? Mình vẫn cố nghĩ rằng, việc mình trao đi niềm tin chỉ mang lại hiệu quả tích cực, cho nên có lẽ mình rộng rãi và hào phóng trong việc gửi gắm niềm tin lắm. Chắc chắn là, sẽ có nhiều khi, bạn sẽ cảm thấy biết ơn một người nào đó vô cùng khi họ mạnh dạn trao niềm tin của họ vào bạn. Nhưng mà... khi phương châm của mình là cười với ai ba lần mà họ vẫn lạnh băng thì thôi không còn cười nữa, thì việc ai đó làm mình thất vọng ba lần sẽ dẫn đến việc là mình sẽ lấy lại niềm tin, từ người đó.
Niềm tin không tự nhiên sinh ra, mà cũng chẳng tự nhiên mất đi. Niềm tin một khi sinh ra, chẳng thể tồn tại mãi. Niềm tin sẽ càng mạnh mẽ hơn, khi được ngày ngày củng cố. Chẳng ai trao cho bạn một niềm tin sống mãi khi bạn cứ hoài làm người ta thất vọng. Phải vậy thôi...
Anh nói rằng anh rất yêu em
Sao còn gửi nhớ thương cho người con gái khác
Để cuối cùng mình phải chia tay...
***
Sống ở trên đời có lúc tỉnh, lúc say
Nhưng chưa một lần em gọi tên người đàn ông khác
Dẫu những cám dỗ ngoài kia vẫn chực chờ khao khát
Mời gọi
..............dấu chân em.
***
Em ở lại vì tình yêu dành trọn cả cho anh
Nhưng anh cuối cùng lại buông tay để mất
Hất những đớn đau, em vẫn mỉm cười cầu mong anh hạnh phúc
„ Chẳng phải bao dung cũng không mong có lúc
Anh giật mình hối hận nhớ về em“
***
Dẫu bây giờ anh đã nói anh sai
Thí tình yêu trong em cũng chẳng còn để mà quay trở lại
Sẽ chẳng bao giờ....
mình có thể cùng nhau bước trên con đường dài
Gửi trả lại anh nụ hôn đầu trên môi giả dối
Niềm tin vỡ rồi
em phải đi thôi !
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)