Nhiều lúc mong có một bờ vai để ngã vào, để vơi đi tất cả những nhọc nhằn cô đơn buồn tủi, khi khó khăn mong có ai nắm tay thật chặt, nhưng chỉ thấy trống vắng và bàn tay vẫn trống không, lạnh ngắt, giữa các kẽ ngón tay không có ngón tay ai lấp đầy.
From: HN
Sent: Monday, September 13, 2010 5:49 PM
http://vnexpress.net/GL/Ban-doc-viet/Tam-su/2010/09/3BA20587/
Đọc bài viết của bạn Thùy tôi thấy nhiều điều giống mình quá! Tôi ly hôn đã ba năm rồi nhưng chưa một ngày biết đến hạnh phúc riêng tư. Lúc nào chỉ lấy con cái và công việc làm niềm vui và hạnh phúc của mình. Ngẫm lại thấy mình luôn sống trong cô đơn buồn tủi.
Nhiều khi nghĩ về quá khứ thấy ân hận vô cùng, ân hận không phải vì ly hôn mà vì tại sao mình lại lấy người đàn ông ấy, để kết cục có cuộc sống cô độc đến dường này! Nghĩ lại quá khứ kinh hoàng khi còn bên chồng mà thấy ghê sợ và thấy mình cũng tài chịu đựng. Nhiều lúc mong có một bờ vai để ngã vào để vơi đi tất cả những nhọc nhằn cô đơn buồn tủi, khi khó khăn mong có ai nắm tay thật chặt, nhưng chỉ thấy trống vắng và bàn tay vẫn trống không, lạnh ngắt, giữa các kẽ ngón tay không có ngón tay ai lấp đầy.
Có người chìa tay ra nhưng họ chỉ chìa tay ra để mong nhận ở mình chứ không muốn san sẻ, họ ích kỷ và tham lam. Họ chỉ muốn mình là kẻ thứ ba. Từng yêu một người sau đổ vỡ, tưởng tha thiết lắm “bắc sợi gầu dài” ai ngờ người đó cũng chỉ cho mình niềm thất vọng kiểu vẽ ra chiếc bánh. Tình yêu và hạnh phúc đối với người phụ nữ sau ly hôn sao khó thế?
Anh là người tôi gặp sau gần ba năm không có bóng dáng đàn ông trong đời, anh cũng ly thân, tôi thương anh nhiều vì hoàn cảnh anh cũng gần như mình, nhưng khi quen nhau lâu rồi tôi nhận ra rằng anh không xem tôi là bến đỗ cuộc đời, mà anh như muốn tìm kiếm một người đàn bà khác đủ điều kiện hơn chứ không phải là tôi.
Anh chỉ xem tôi là thứ để lấp chỗ trống khi anh chưa tìm ra đối tượng mà anh hằng mơ ước có nhà và công việc ở thành phố? Càng ngày tôi càng muốn rời xa anh càng nhanh hơn, nhưng lại như rơi vào vòng luẩn quẩn không thoát ra được. Tôi nhận ra rằng, tôi không yêu anh như mình tưởng mà chỉ là thói quen cần có một người khi trống vắng.
Rồi tôi quyết định âm thầm rời bỏ anh, thì anh lại níu kéo không muốn tôi rời xa. Đàn ông tham lam quá họ chỉ muốn có điều họ muốn, chiếm lĩnh làm của riêng mình nhưng không đem lại cho những người phụ nữ như mình một niềm vui thật sự. Tôi đã nghĩ kỹ và đã rời bỏ kiểu tình yêu “ở trọ” để sống thật thanh thản, bình yên.
Nhưng quả thật những người phụ nữ ly hôn như chúng tôi luôn mang trong lòng sự chới với cô đơn và không lối thoát. Nếu chỉ biết sống cho riêng mình thì thương con thơ còn nhỏ dại không đành lòng, nếu hy sinh hạnh phúc riêng tư tất cả vì con thì thấy mình thật tội nghiệp quá, vì kiếm đâu ra người đàn ông biết cảm thông chia sẻ, biết cùng mình xây dựng lại hạnh phúc dài lâu.
Không phải tôi nói xấu đàn ông mà thực tế ba năm qua tôi chưa may mắn gặp được người như thế, có lẽ tôi là người vô duyên nên không gặp, vì tôi biết trên đời còn nhiều người tốt mà tôi chưa được diện kiến?
Còn nữa chứ những phụ nữ ly hôn như chúng tôi nơi công sở cũng vẫn nhìn thấy và nghe thấy những ánh mắt kỳ thị, những lời nói thiếu tôn trọng vì họ cho rằng “có sao mới phải ly hôn”, “ Có sao mới bỏ chồng”. Thực sự họ có biết rằng vạn bất đắc dĩ chúng tôi mới phải làm thế, sống cơ cực không đáng một con người chúng tôi mới phải làm thế? Có người biết sự những vãn lơ đãng và cho rằng đó là kết cục của sự sai lầm do chính chúng tôi gây ra.
Đối với bản thân mình, tôi cũng biết kết cục của mỗi đau này không phải mình không có lỗi, lỗi ở bản thân tôi là quá tin người để bước vào một cuộc hôn nhân chóng váng thiếu tình yêu nên tất yếu có kết cục như vậy. Tôi thấy đau khi đồng nghiệp nói đùa với mình những câu chạm đến nỗi đau và lòng tự ái của mình, thấy mình thiếu tự tin vào cuộc sống, nhiều khi chỉ biết khóc thầm cho vơi đi nỗi buồn trong lòng.
Càng nói về nỗi lòng tôi càng nhận ra rằng mình phải làm một điều gì đó cho cuộc sống và tương lai của mình? Mờ mịt và không lối thoát đó là cuộc sống của tôi chăng? Không, không thể tôi phải tồn tại để sống cho con và cho những người thân yêu sống bên mình. Cũng hy vọng trong tương lai tôi gặp một người đàn ông dám hy sinh, biết cảm thông và chia sẻ cùng mình để bước tiếp cùng tôi trên quãng đời còn lại.
HN
Sáng nay đọc những dòng tâm sự trên VnExpress, sao mà tâm trạng giống mình quá, chắc có lẽ đó là nổi niềm chung của những người phụ nữ sau ly hôn, đôi khi cảm thấy đắng cai quá. Nhưng biết trách ai đây, thôi thì cũng tại số phận. Giờ chỉ biết tìm niềm vui bên con cái, bên công việc và bạn bè.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét