Trong xa cách, tình yêu ví như ngọn lửa trong gió. Gió sẽ thổi tắt ngọn lửa nhỏ và thổi bùng thành đám cháy lớn.

28 thg 10, 2011

Yêu thương... xa rồi!

“ Những con đường kỉ niệm còn nằm đó thì có bao giờ người mang kỉ niệm lại có thể quên được nó”

Hôm trước có dịp về ngang con đường ấy, em lại nhớ đến anh, em chạy xe mà những giọt nước mằt cứ lăn dài trên má. Từ khi xa anh, em đã tập cho mình thói quen kìm nén cảm xúc, không vui cũng không buồn, vì em hiểu dù có như thế nào đi nữa, mình vẫn phải sống, vẫn phải bước đi tiếp trên con đường của mình dù sẽ không có anh bên cạnh.
Những buổi chiều mưa, em lại thấy mình đơn độc đến lạ kì, như bóng cây đứng giữa trời, oằn mình cam chịu những cơn giông bão của cuộc đời. Những ngày tháng mình bên nhau, không làm tình yêu đó lớn hơn, để giờ đây mình phải xa nhau.
Xa anh, để em thôi không còn nhung nhớ, để thôi những lúc vội vàng mở máy tính lên chỉ để nhìn thấy anh đang online, để thôi những đêm khuya thức mãi vì còn chờ những dòng tin nhắn chúc ngủ ngon của anh. Sẽ thôi không còn mỗi buổi chiều nhớ anh đến nao lòng và không xót xa khi nghe anh đi làm mà chưa kịp ăn sáng, để thôi những ngày mùa đông thèm có đôi bàn tay ấm áp của anh nắm chặt.
Xa anh, để em có thể kết thúc giấc mơ của em về cuộc sống bên nhau, về ngôi nhà, về khoảng sân trồng thật nhiều hoa.
Xa anh, để anh sẽ thôi không còn những mệt mỏi vì những giận hờn vu vơ, về những điều mà chính em cũng thấy khó hiểu về mình.
Xa anh, để em nhận ra rằng mình đã rất yêu anh.
Hơn lúc nào hết, giờ đây em hiểu rằng trong cuộc sống này, hạnh phúc thật mong manh, tựa như cơn gió, chỉ thoáng qua ta, rồi sẽ bay đi mãi. Nhưng dù thế nào thì em vẫn cảm ơn anh, cảm ơn anh đã đến trong cuộc đời em!

19 thg 10, 2011

Butterfly


Butterfly


A man found a cocoon of a butterfly. One day a small opening appeared. He sat and watched the butterfly for several hours as it struggled to force its body through that little hole. Then it seemed to stop making any progress. It appeared as if it had gotten as far as it could, and it could go no further. So the man decided to help the butterfly. He took a pair of scissors and snipped off the remaining bit of the cocoon.
The butterfly then emerged easily. But it had a swollen body and small, shriveled wings.
The man continued to watch the butterfly because he expected that, at any moment, the wings would enlarge and expand to be able to support the body, which would contract in time.
Neither happened! In fact, the butterfly spent the rest of its life crawling around with a swollen body and shriveled wings. It never was able to fly.
What the man, in his kindness and haste, did not understand was that the restricting cocoon and the struggle required for the butterfly to get through the tiny opening were God's way of forcing fluid from the body of the butterfly into its wings so that it would be ready for flight once it achieved its freedom from the cocoon.
Sometimes struggles are exactly what we need in our lives. If God allowed us to go through our lives without any obstacles, it would cripple us.

We would not be as strong as what we could have been. We could never fly!



Con bướm

Một người đàn ông tìm thấy cái kén của một con bướm. Một ngày nọ, trên kén xuất hiện một lỗ nhỏ ra. Anh ta đã ngồi và quan sát nó trong vài giờ và thấy rằng đó là một điều thật khó khăn để cơ thể một con bướm có thể chui được ra ngoài. Con bướm đã cố chui ra bằng hết sức lực mà nó có thể, nhưng nó không thể chui ra hơn nữa. Vì thế người đàn ông quyết định sẽ giúp nó. Anh ta dùng kéo để cắt phần còn lại của cái kén.
Con bướm có thể dễ dàng chui ra ngay lúc đó. Nhưng cơ thể nó sưng phồng lên và đôi cánh thì nhỏ và nhăn nheo.
Người đàn ông vẫn tiếp tục dõi theo com bướm vì anh ta hy vọng rằng, bất cứ lúc nào, đôi cánh sẽ lớn hơn và trải rộng ra để có thể hổ trợ cơ thể nó, rồi một lúc nào đó điều đó sẽ xảy ra.
Nhưng nó đã không xảy ra! Thực tế, con bướm đã phải trải qua cuộc sống còn lại của nó là bò quanh quẩn với một cơ thể sưng phồng và đôi cánh nhăn nheo. Nó đã không bao giờ bay được.
Người đàn ông đó, với lòng tốt và sự vội vàng của anh ta, anh ta đã không hiểu rằng cái lỗ nhỏ của cái kén và sự đấu tranh cần phải có của một con bướm để thoát ra được bên ngoài là con đường của Chúa giúp nó chuyển năng lượng từ cơ thể vào trong đôi cánh. Để nó có thể sẳn sàng bay một khi nó được tự do vì thoát ra khỏi chiếc kén.
Đôi khi một cuộc đấu tranh đúng đắn là điều chúng ta cần có trong cuộc sống. Nếu như Chúa cho chúng ta cuộc sống không có bất cứ trở ngại nào, điều đó sẽ làm hỏng chúng ta.
Chúng ta sẽ không thể trở nên mạnh mẽ với những gì chúng ta hiện có. Và chúng ta sẽ không bao giờ có thể bay!
Lê Nguyễn Hương Lan

13 thg 10, 2011

Tình yêu đích thực

This is True Love

It was a busy morning, about 8:30am, when an elderly gentleman in his 80's arrived to have stitches removed from his thumb. He said he was in a hurry, as he had an appointment at 9:00am.

I took his vital signs and had him take a seat, knowing it would be over an hour before someone would to able to see him. I saw him looking at his watch and decided since I was not busy with another patient, I would evaluate his wound.

On examining it I saw it was well healed, so I talked to one of the doctors and got the needed supplies to remove his sutures and redress his wound. While taking care of his wound, I asked him if he had another doctor's appointment this morning, as he was in such a hurry. The gentleman told me no, that he needed to go to the nursing home to eat breakfast with his wife.

I inquired as to her health. He told me that she had been there for a while because she is a victim of Alzheimer's disease. As we talked, I asked if she would be upset if he was a bit late. He replied that she no longer knew who he was, that she had not recognized him for five years now.

I was surprised and asked him, 'And you still go every morning, even though she doesn't know who you are?'

He smiled as he patted my hand and said, 'She doesn't know me but I still know who she is.'

I had to hold back tears as he left. I had goose bumps on my arm and thought, 'That is the kind of love I want in my life."

True love is neither physical nor romantic. True love is an acceptance of all that is, has been, will be, and will not be.

Remember that the small deeds that we do in life really matter.



Đó là một buổi sáng bận rộn, khoảng 8 giờ 30, một cụ già khoảng 80 tuổi đến cắt chỉ mũi khâu trên ngón tay ông. Ông ấy nói rằng ông đang rất vội, vì ông có một cuộc hẹn lúc 9 giờ.

Thấy vậy tôi mời ông ngồi ghế chờ đợi vì biết rằng sẽ mất khá nhiều thời gian mới đến lượt ông khám bệnh. Tôi thấy ông cứ nhìn đồng hồ và tôi quyết định sẽ kiểm tra vết khâu của ông ngay bây giờ.


   Khi thấy vết thương đã khá tốt, tôi nói chuyện với một trong số các bác sĩ rằng hãy để tôi đảm nhận việc tháo vết khâu và điều trị vết thương cho ông Trong khi chăm sóc vết thương cho ông, tôi hỏi ông ấy nếu như ông đến gặp với một bác sĩ khác sáng nay ông sẽ không phải vội vàng như vậy. Ông trả lời không , rằng ông ấy cần đến viện dưỡng lão ăn sáng với vợ ông.

Ông nói rằng bà ấy đã phải ở đấy một thời gian dài để chữa trị căn bệnh Alzheimer. Lúc đó tôi đã hỏi rằng liệu bà ấy có cảm thấy buồn không nếu ông đến trễ một tí. Ông ta trả lời rằng đã từ lâu bà không còn biết ông là ai nữa và đã không còn nhận ra ông suốt năm năm qua.

Tôi rất ngạc nhiên và hỏi: "Và ông vẫn đến đó vào mỗi buổi sáng cho dù vợ ông vẫn không biết ông là ai sao?"

Ông ấy vừa cười vừa vỗ nhẹ vào tay tôi và nói: "Bà ấy không biết tôi là ai nhưng tôi thì vẫn biết bà ấy là ai."

Tôi đã phải cố gắng kiềm chế sự xúc động của mình khi ông rời khỏi. Tôi đã đứng lặng người và nghĩ rằng: "Đó chính là tình yêu mà tôi muốn có trong đời."

Tình yêu đích thực không phải vật chất và cũng không phải quá lãng mạn. Tình yêu đích thực là sự chấp nhận với tất cả mọi thứ, đã, sẽ và sẽ không còn nữa.

Hãy nhớ rằng những việc làm tuy nhỏ xảy ra trong cuộc sống của chúng ta đều mang ý nghĩa của nó.

Lê Nguyễn Hương Lan



Hai sắc hoa ti-gôn

TTKH

Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người đến với yêu đương 
















Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong
Và phương trời thẳm mờ sương cát
Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng 

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi


Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
Cánh hoa tan tác của sinh ly
Cho nên cười đáp: Màu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy
  

Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm!
Trong một ngày vui pháo nhuộm đường


Từ đấy thu rồi, thu lại thu
Lòng tôi còn giá đến bao giờ
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
Người ấy, cho nên vẫn hững hờ


Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết, từng thu chết
Vẫn giấu trong tim bóng một người 


Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhưng hồng, tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm pha


Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
Một mùa thu trước rất xa xôi
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi


Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
Gió về lạnh lẽo, chân mây trắng
Người ấy sang sông đứng ngóng đò 


Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
Trời ơi, người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng  


         

   

11 thg 10, 2011

Vô thường



“ Trong thú vui đã mở đường cho đau khổ
   Trong hội ngộ, đã nẩy mầm chia ly “


Copy Banmaihong's Blog
   Bạn có từng nghĩ rằng một ngày nào đó những người thương của bạn sẽ không còn sống bên bạn nữa không.

Chúng ta không một ai có thể biết chắc được điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai. Thậm chí chúng ta cũng không thể biết chắc được điều gì sẽ xảy ra vào một giờ sắp tới đối với những người thân của chúng ta, hay thậm chí đối với bản thân mình.

 Có thể bạn ta mới đến thăm ta ngày hôm qua, mà hôm nay ta được báo tin là người đó đã không còn sống trên cõi đời này nữa. Nhận được tin ấy mà lòng ta bồi hồi xúc động, và ta dường như không thể tin vào những gì mà tai mình vừa mới nghe thấy. Ta nói với người đến báo tin với ta rằng “Tôi mới nói chuyện với anh ấy ngày hôm qua mà ”, hay “ chị ấy mới đến thăm tôi và còn tặng quà cho tôi nữa mà ”. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Người bạn ấy của ta đã không còn sống trên cõi đời này nữa. Và có rất nhiều, rất nhiều trường hợp tương tự như thế.

Người ta mới thấy đó nhưng giờ đây đã không còn nữa. Khi chúng ta giao tiếp, cư xử với người xung quanh với ý thức rằng có thể ngày mai ta sẽ không có cơ hội nghe được giọng nói của người đó nữa. Có thể ngày mai ta sẽ không còn thấy được nụ cười tươi trên khuôn mặt người đó nữa. Thì tự nhiên ta sẽ trân quí sự có mặt của người đó, và ta sẽ không nỡ nói hay làm những gì có thể gây tổn thương cho người đó. Người đó có thể là ba mẹ chúng ta.

Người đó có thể là chồng hay là vợ của chúng ta. Và người đó cũng có thể là con cái chúng ta… Chúng ta sống với ý thức về sự vô thường, ngắn ngủi của một kiếp người càng sâu sắc, thì cách sống của chúng ta, cách hành xử của chúng ta cũng sâu sắc và yêu thương hơn. Mỗi người trong chúng ta hay có khuynh hướng nghĩ rằng những người thương của chúng ta sẽ sống với chúng ta hoài, sẽ sống với chúng ta mãi. Chúng ta ít có khi nào nhớ rằng có thể chỉ sau một đêm thôi thì ta sẽ mãi mãi không còn gặp người ấy nữa. Ta muốn nói những lời xin lỗi của ta với người ấy, ta muốn nói lòng biết ơn của ta với người ấy hay ta muốn thể hiện tình thương của mình cho người ấy – nhưng đã trễ rồi. Người đó đã không thể nghe, và mãi mãi sẽ không thể nghe những gì ta muốn nói dù chỉ một lời.

Vì vậy bạn hãy vui lên đi, bạn hãy cười tươi lên đi khi bạn vẫn có ba, có mẹ còn sống bên bạn. Bạn hãy hạnh phúc lên đi khi những người thương của bạn vẫn còn đó cho bạn. Và bạn hãy can đảm để nói cho người thương của bạn những gì sâu kín nhất trong lòng của mình. Vì có thể bạn sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa nếu bạn không nói ra điều ấy. Và bạn hãy tha thứ cho tất cả những ai đã từng làm hại bạn, làm tổn thương bạn vì có thể ngày mai bạn cũng sẽ không còn có mặt trên cõi đời này nữa.

Điều mà tôi khám phá ra trong cuộc đời của mình cho đến tận bây giờ, điều mà làm cho tôi hạnh phúc đó là tình thương, sự tha thứ, bao dung. Có thể tôi thực tập yêu thương còn kém, có thể sự tha thứ, bao dung trong tôi còn kém nhưng đó là con đường mà tôi sẽ nguyện đi trên ấy mỗi ngày.

Tôi tự nói với chính mình “hãy thương yêu khi có thể, hãy tha thứ, bao dung khi có thể, bởi vì chỉ một giây phút thôi thì những điều này sẽ trở thành không thể.” Và điều mà làm cho tôi hạnh phúc nhất không có gì khác hơn sau khi bạn đọc những dòng chữ này, thì sự thương yêu, tha thứ, bao dung trong bạn được biểu hiện. Và bạn đến nói với ba bạn, mẹ bạn, những người thương của bạn rằng bạn yêu họ lắm. Rằng ba mẹ vẫn còn sống bên bạn là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời bạn. Rằng bạn sẽ không cần gì hơn những điều như vậy. Rồi nụ cười hạnh phúc sẽ nở trên môi của bạn và khi đó bạn cũng biết rằng nụ cười hạnh phúc ấy cũng đang nở trên môi của tôi. .

Pháp Nhật     Túy Phượng chuyển bài

7 thg 10, 2011

Steve Jobs


Steve Jobs chet – “huyền thoại sống” của thung lũng Silicon – là người đem đến iPod và iPhone, những sản phẩm bé nhỏ khiến cả thế giới phải phát cuồng. Chưa đầy 2 tháng trước, Steve Jobs đã chuyển giao chiếc ghế giám đốc điều hành lại cho Tim Cook, khép lại 14 năm “làm mưa làm gió”, đưa Apple đến đỉnh vinh quang.

Steve Jobs mắc bệnh ung thư tuyến tụy – một căn bệnh hiếm gặp – từ năm 2004, và đã trải qua cuộc phẫu thuật ghép gan vào năm 2009.

“Sự tài giỏi, niềm đam mê và năng lượng của Steve là nguồn cảm hứng cho hàng loạt những sáng kiến làm phong phú và nâng cao cuộc sống của chúng ta. Thế giới này tốt đẹp hơn là nhờ sự đóng góp của Steve.” – đó là một đoạn trích trong thông cáo của công ty Apple về sự qua đời của Steve Jobs.

Những ngày vừa qua, không ít những người trong số chúng ta đã có dịp thấy hình ảnh ốm yếu của Steve Jobs, người sáng lập ra hãng Apple Computer, Inc. đã đăng đàn giới thiệu sản phẩm mới: I Pad 2. trên TV. Những năm gần đây, hãng điện toán Apple đã đi được những bước đường dài nhờ vào tài lãnh đạo xuất sắc của Steve Jobs nên hãng Apple đã tung ra từ Macintosh, I Phone, I touch, I Pad, rồi đến I Pad 2 với số bán kinh khủng đã đưa hãng Apple từ một xí nghiệp hạng trung đã qua mặt cả những bậc đàn anh như Cisco, HP, Agilent, Microsoft, GE để đến ngày hôm nay có được trị giá tổng cộng trên 330 tỉ dollars. Trong Silicon Valley, Steve Jobs là một con người đặc biệt trong những con người đặc biệt nhất mà chúng ta phải kể đến. Chẳng hạn như: Là một đứa con bị cha mẹ bỏ rơi ngay lúc vừa lọt lòng.

Là một trong những người đầu tiên rời bỏ ghế đại học (college dropped out). Là một người dựng nghiệp ngay từ những năm đầu của lứa tuổi 20, và trở thành tỉ phú ở tuổi 30. Bị chính công ty mà ông thành lập đá văng ra khỏi hãng, 10 năm sau trở lại nắm lấy ghế Tổng giám Ðốc hội đồng quản trị để bắt đầu xoay ngược tình thế.

Là một người theo Phật Giáo, đã từng có thời gian đi tu tại Ấn Ðộ. Sau đó ông ta chống chọi lại với cơn bệnh lạ lùng trong cơ thể, đã giải phẫu tụy tạng mà không chết, và gần đây nhất là tin đồn ông đã thay gan. Tuy rằng đã giàu có, thành công trên sự nghiệp những hình như cuộc đời của Steve Jobs được sinh ra để chiến đấu và chiến đấu. Ðây là một mẫu người mà chúng ta phải kính phục.

Vào năm 2005, Steve Jobs được mời làm diễn giả cho buổi lễ ra trường của Ðại học Stanford tại Palo Alto, ông đã nói một đề tài “Sống như thế nào trước khi bạn chết” (How to live before you die?) được xem là một bài nói chuyện rất hay đã được trường đại học Stanford lưu trữ làm tài liệu phổ biến đến với sinh viên.

Tôi rất vinh dự được có mặt tại lễ phát bằng tốt nghiệp của các bạn ngày hôm nay tại một trường đại học danh giá bậc nhất thế giới. Tôi chưa bao giờ có bằng tốt nghiệp đại học. Nói một cách trung thực thì ngày hôm nay tôi tiếp cận nhất với buổi lễ ra tốt nghiệp đại học. Ngày hôm nay, tôi muốn kể cho các bạn nghe ba câu truyện đã từng xảy ra trong cuộc đời tôi. Chỉ như vậy thôi, không có gì to lớn, chỉ đơn giản là ba câu chuyện.

Câu chuyện thứ nhất là về việc kết nối những dấu chấm (Connecting the dots – nối những dấu chấm từ hàng vạn cái chấm hỗn độn – để thấy con đường mình sẽ phải đi)

Steve Jobs chet – Tôi đã bỏ học chỉ sau sáu tháng theo học trường cao đẳng Reed, tôi lưu lại đó tạm thời trong vòng 18 tháng nữa trước khi tôi chính thức rời trường Reed.

Tôi đã bắt đầu điều đó khi tôi mới được sinh ra. Mẹ ruột của tôi là một nữ sinh viên trẻ, độc thân và bà đã quyết định cho tôi đi làm con nuôi. Bà thực sự muốn tôi được làm con nuôi của những người đã tốt nghiệp đại học. Vì thế, tất cả mọi chuyện đã được sắp đặt để tôi trở thành con nuôi của một cặp vợ chồng luật sư. Tuy nhiên, tất cả chuyện đó đã bị thay đổi ở phút cuối cùng khi tôi vừa cất tiếng khóc chào đời, họ đã đổi ý và muốn nhận một đứa bé gái làm con nuôi chứ không phải tôi.

Chính vì thế, bố mẹ nuôi của tôi hiện giờ đã nhận được một cú điện thoại vào lúc nửa đêm hỏi có muốn nhận tôi, một đứa bé trai được sinh ra không mong đợi, làm con nuôi hay không. Bố mẹ tôi đã trả lời rằng tất nhiên rồi. Tuy nhiên, sau đó, mẹ ruột của tôi biết được mẹ nuôi tương lai của tôi chưa tốt nghiệp đại học và bố nuôi của tôi chưa tốt nghiệp trung học, bà đã từ chối ký vào giấy tờ giao nhận con nuôi. Một vài tháng sau bà mới đồng ý khi bố mẹ nuôi của tôi hứa sẽ cho tôi đi học đại học.

17 năm sau, tôi cũng vào đại học, nhưng tôi đã rất ngây thơ khi chọn một trường đại học danh giá ngang hàng với Stanford. Tất cả tiền tiết kiệm của bố mẹ tôi đã phải dành để đóng học phí cho tôi. Sau sáu tháng, tôi chẳng thấy được ích lợi gì của việc học đại học. Tôi chẳng có một câu trả lời nào về việc tôi sẽ làm gì với cuộc đời của mình và cũng chẳng tin rằng trường đại học có thể giúp tôi trả lời câu hỏi đó.

Tôi đã tiêu tất cả tiền tiết kiệm của bố mẹ tôi dành dụm phòng khi về hưu vào trường đại học. Vì vậy tôi đã quyết định bỏ học và tin tưởng rằng rồi mọi chuyện cũng sẽ tốt đẹp thôi. Tại thời điểm đó, mọi việc dường như có vẻ rất khó khăn nhưng khi nhìn lại, tôi lại thấy rằng đó là một quyết định đúng đắn nhất của tôi. Giây phút mà tôi bỏ học, tôi đã từ bỏ những môn học mà tôi không hề thích, thay vào đó, tôi bắt đầu tìm hiểu những môn học khác có vẻ như thú vị hơn rất nhiều.

Mọi chuyện không diễn ra nhẹ nhàng một chút nào. Tôi không có phòng trọ vì thế, tôi phải ngủ nhờ dưới sàn nhà trong phòng trọ của các bạn tôi. Tôi kiếm tiền mua đồ ăn bằng 5$, tiền công trả lại các chai Coca-cola và mối tuần tôi đi bộ 7 dặm qua phía bên kia thành phố để có được một bữa ăn ngon ở trại Hare Krishna. Tôi rất thích những món ăn ở đó. Sau này, tôi mới biết được rằng những gì mà tôi đã phải trải qua khi cố gắng theo đuổi niềm đam mê của mình là vô giá. Tôi sẽ lấy một ví dụ cho các bạn:

Có lẽ ở thời điểm đó, trường Reed là trường duy nhất của cả nước giới thiệu nghệ thuật viết chữ đẹp. Ở tất các các khu học xá, tất cả các poster, tiêu đề của tất cả các tranh vẽ đều được viết tay rất đẹp. Vì tôi đã thôi học và không phải tham gia vào những khóa học bắt buộc thông thường nên tôi đã quyết định tham gia khóa học nghệ thuật viết chữ đẹp. Tôi học cách viết các chữ có nét ở chân, những biến đổi về khoảng cách giữa các nét chữ, học cách trình bầy một bản in lớn sao cho đẹp. Tôi nhận thấy rằng đây là một môn học mang tính nghệ thuật, lịch sử và đẹp một cách tinh vi mà khoa học không thể làm được.

Những thứ đó dường như chẳng có ý nghĩa thực tế gì cho cuộc sống của tôi. Tuy nhiên, 10 năm sau này, khi chúng tôi đang thiết kế thế hệ đầu tiền của máy tính Machintosh, tất cả những điều đó dường như lại trở lại với tôi và chúng tôi đã thiết kế để cài đặt tất cả những mẫu chữ đó vào máy tính, Machintosh là máy tính đầu tiên có những mẫu chữ nghệ thuật rất đẹp. Nếu như tôi không tham gia vào khóa học đó ở trường thì Mac sẽ chẳng bao giờ có nhiều phông chữ như vậy. Kể từ khi Windows copy những mẫu chữ đó của Mac thì không có một máy tính cá nhân nào không có những phông chữ đó. Nếu tôi không bỏ học và không tham gia vào khóa học viết chữ đẹp thì tất cả các máy tính cá nhân bây giờ có thể chẳng có được chúng. Tất nhiên là khi tôi đang ở trường đại học thì tôi không thể kết nối những điểm mốc đó khi nó còn đang ở tương lai phía trước. Nhưng 10 năm sau thì những điều đó rất, rất rõ ràng.

Một lần nữa tôi muốn nói với các bạn rằng, chúng ta không thể biết những điểm mốc có nối kết với nhau trong tương lai không, các bạn chỉ có thể biết những điều đó khi nhìn lại mà thôi. Vì thế, các bạn hãy tin tưởng rằng, theo một cách nào nó, những điểm mốc sẽ nối kết với nhau trong tương lai của bạn. Các bạn cũng cần phải tin vào một số thứ khác như: sự quyết tâm, vận mệnh, cuộc sống, nhân quả hoặc bất cứ cái gì. Phương pháp đó chưa bao giờ làm tôi thất vọng và nó đã tạo ra những thay đổi trong cuộc sống của tôi.

Câu chuyện thứ hai của tôi là về tình yêu và sự mất mát.

Tôi đã rất may mắn khi tôi đã muốn bắt đầu làm việc từ rất sớm. Woz và tôi đã bắt đầu những trang đầu tiên cho lịch sử của Apple trong gara của bố mẹ tôi khi tôi mới 20 tuổi. Chúng tôi đã làm việc rất chăm chỉ để sau 10 năm, từ chỗ chỉ có 2 người, trong cái gara bé nhỏ, Apple đã phát triển thành một công ty trị giá 2 tỷ đô la Mỹ với hơn 4000 nhân viên. Một năm trước đây, chúng tôi vừa mới bỏ đi sáng tạo đầu tiên của mình, máy tính Macintosh và tôi vừa mới bước sang tuổi 30. Sau đó, tôi bị sa thải. Làm sao mà bạn lại có thể bị sa thải bởi một công ty mà bạn đã sáng lập ra nó ? Oh, khi mà Apple đã phát triển lớn hơn, tôi đã thuê một người mà tôi đánh giá là có khả năng cùng tôi lãnh đạo công ty.

Khoảng một năm gì đó, tình hình có vẻ rất khả quan. Nhưng sau đó, quan điểm của chúng tôi về tương lai bắt đầu khác nhau, thậm chí chúng tôi còn trở nên bất hòa. Khi có mối bất hòa đó xẩy ra giữa chúng tôi, hội đồng quản trị đã đứng về phía anh ta, và tôi, ở tuổi 30, đã bị sa thải một cách rất rõ ràng. Những điều mà tôi theo đuổi trong suốt cuộc đời đã biến mất, chúng đã bị phá hủy.

Trong một vài tháng, tôi đã thực sự chẳng biết phải làm cái gì. Tôi cảm giác rằng mình đã làm cho những thế hệ đi trước tôi thất vọng và rằng tôi đã đánh rơi lá cờ khi nó đã được chuyền đến tay tôi. Tôi đã gặp David Packard và Bob Noyce, cố gắng xin lỗi cho việc cư xử không hay của mình. Tôi đã thua một cách rõ ràng và thậm chí, tôi đã có ý định bỏ cuộc. Nhưng có một cái gì đó bắt đầu chậm chậm sáng lên trong tôi. Tôi vẫn rất yêu quý những gì tôi đã tạo ra. Sự việc xẩy ra ở Apple có thay đổi tình yêu đó một chút nhưng trong tôi, tình yêu ấy vẫn còn. Chính vì thế, tôi đã quyết định bắt đầu lại.

Ngay lúc đó tôi không nhận thấy, nhưng sau này, tôi mới biết rằng việc tôi bị Apple sa thải hóa ra lại là một việc tốt đẹp nhất trong cuộc đời tôi. Gánh nặng của sự thành công đã được thay thế bằng ánh sáng của sự bắt đầu mới tuy không có điều gì chắc chắn. Tôi đã để cho mình tự do bước vào một quãng đời đầy những sáng tạo của cuộc đời mình.

Trong khoảng 5 năm sau đó, tôi đã bắt đầu xây dựng công ty NeXT và một công ty khác tên là Pixar. Tôi gặp và đã yêu một người phụ nữ tuyệt vời, chính là vợ tôi sau này. Pixar đã sáng tạo ra phim truyện hoạt hình máy tính đầu tiên trên thế giới, câu chuyện đồ chơi. Hiện tại, nó đã trở thành xưởng phim hoạt hình thành công nhất trên thế giới. Một sự kiện thay đổi đáng ghi nhớ đã xẩy ra khi Apple mua NeXT, tôi trở lại Apple, những kỹ thuật mà NeXT đã phát triển trở thành nguồn sinh khí cho thời kỳ phục hồi của Apple.

Tôi và Laurene cũng có một gia đình hạnh phúc.

Tôi hoàn toàn tin tưởng rằng tất cả những điều đó sẽ chẳng bao giờ xẩy ra nếu tôi không bị Apple sa thải. Ðó là một viên thuốc đắng nhưng tôi chắc bệnh nhân sẽ rất cần đến nó.

Ðôi khi cuộc sống dường như muốn cố tình đánh ngã bạn. Nhưng hãy đừng mất lòng tin. Tôi biết chắc chắn rằng, điều duy nhất đã giúp tôi tiếp tục bước đi chính là tình yêu của tôi dành cho những gì tôi đã làm. Các bạn phải tìm ra được cái các bạn yêu quý. Ðiều đó luôn đúng cho công việc và cho cả những người thân yêu của bạn. Công việc sẽ chiếm phấn lớn cuộc đời bạn và cách duy nhất để thành công một cách thực sự là hãy làm những việc mà bạn tin rằng đó là những việc tuyệt vời. Và cách để tạo ra những công việc tuyệt vời là bạn hãy yêu việc mình làm. Nếu như các bạn chưa tìm thấy nó, hãy tiếp tục tìm kiếm. Ðừng bỏ cuộc bởi vì bằng trái tim bạn, bạn sẽ biết khi bạn tìm thấy nó. Và cũng sẽ giống như bất kỳ một mối quan hệ nào, nó sẽ trở nên tốt dần lên khi năm tháng qua đi. Vì vậy hãy cố gắng tìm kiếm cho đến khi nào bạn tìm ra được tình yêu của mình, đừng từ bỏ.

Câu chuyện thứ ba của tôi là về cái chết.

Khi tôi 17 tuổi, tôi đã đọc được một câu châm ngôn như sau: Nếu bạn sống mỗi ngày đều như ngày cuối cùng của cuộc đời mình, một ngày nào đó bạn sẽ hoàn toàn tin tưởng rằng bạn đã đúng. Câu châm ngôn đó đã để lại ấn tượng rất sâu trong tôi và kể từ đó, trong suốt 33 năm qua, tôi luôn nhìn vào gương mỗi buổi sáng và tự hỏi mình: nếu ngày hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời tôi, tôi sẽ muốn làm gì và tôi chuẩn bị làm gì hôm nay? Và nếu trong nhiều ngày, câu trả lời vẫn là “không” thì tôi biết, tôi cần phải thay đổi điều gì đó.

Suy nghĩ rằng mình sắp chết chính là điều quan trọng đã động viên tôi tạo ra cơ hội lớn cho cuộc đời mình. Bởi vì tất cả mọi điều từ sự kỳ vọng của mọi người vào bạn, tất cả mọi niềm tự hào cho đến nỗi sợ phải đổi mặt với sự xấu hổ hay thất bại, tất cả sẽ biến mất khi bạn phải đổi mặt với cái chết. Khi đó, chỉ còn lại điều gì thực sự quan trọng.Ý nghĩ rằng chúng ta đang đối mặt với cái chết, khi chúng ta sắp chẳng còn gì nữa, là cách tốt nhất mà tôi biết để tránh khỏi việc chúng ta cảm thấy sợ hãi khi sắp đánh mất đi thứ gì đó.

Chẳng có lý do gì để bạn không lắng nghe sự mách bảo của trái tim mình.

Khoảng một năm trước đây tôi đã bị chẩn đoán là bị ung thư. Tôi đã chụp cắt lớp lúc 7:30 sáng và trên phim hiện rõ ràng một khối u trong tuyến tụy. Thậm chí tôi chẳng biết tuyến tụy là cái gì. Các bác sỹ nói với tôi rằng đây là một dạng của ung thư và bệnh này không chữa được, rằng tôi nên chuẩn bị tinh thần mình sẽ chỉ sống được từ 3 đến 6 tháng nữa thôi. Bác sỹ của tôi khuyên tôi về nhà và sắp xếp lại các công việc của mình, đó là cách họ nói khi khuyên bệnh nhân chuẩn bị cho cái chết. Ðiều đó có nghĩa là hãy về và sử dụng mấy tháng còn lại để nói với các con bạn những gì mà bạn dự định sẽ nói với chúng trong khoảng mười năm tới. Ðiều đó cũng có nghĩa là hãy cố gắng kín đáo để gia đình bạn có thể chấp nhận điều này một cách dễ dàng hơn. Ðiều đó có nghĩa là bạn hãy nói lời vình biệt.

Tất cả mọi ngày tôi đều sống với sự chẩn đoán đó. Sau đó, vào một buổi tối, tôi tiến hành kiểm tra sinh thiết, họ đút một cái ống qua cổ họng tôi, luồn sâu xuống dạ dày, sâu xuống ruột, ấn một cái kim vào tuyến tụy của tôi để lấy mẫu một số tế bào của khối u. Khi đó, tôi rất bình thản, nhưng vợ tôi, người có mặt lúc đó đã kể với tôi rằng khi các bác sỹ phân tích những tế bào đó dưới kính hiển vi, họ đã reo lên khi phát hiện ra rằng đây là một trường hợp ung thư tuyến tụy hiếm hoi có thể chữa được bằng cách phẫu thuật. Tôi đã được phẫu thuật và bây giờ tôi đã khỏe lại.

Ðó là cảm giác mà tôi đã có khi phải đối mặt với cái chết và tôi cũng hy vọng tôi sẽ còn cái cảm giác đó một vài thập kỷ nữa. Khi đã từng trải qua điều đó, tôi có thể nói với các bạn một cách chắn chắn hơn là chỉ đơn thuần nhắc đến cái chết như là một điều hữu ích nhưng chỉ hoàn toàn là một nội dung mang tính trí tuệ mà thôi.

Không ai muốn chết. Thâm chí những người muốn được lên thiên đàng cũng không muốn chết chỉ vì muốn được lên đó. Và cái chết là cái đích mà tất cả chúng ta đều phải đến, không ai trong chúng ta thoát khỏi nó. Và đó là cách mà nó phải diễn ra bởi lẽ cái chết chính là sáng tạo tuyệt vời nhất của cuộc sống. Ðó chính là tác nhân thay đổi cuộc sống. Nó loại đi những người già để mở đường cho những người trẻ. Ngay lúc này, các bạn đang là những người trẻ tuổi, nhưng sẽ không lâu nữa, khi các bạn tốt nghiệp, rồi trở nên già đi, và sẽ bị loại bỏ.

Tôi xin lỗi vì có vẻ như tôi hơi xúc động nhưng điều đó là sự thật.

Thời gian của các bạn là có hạn, vì thế đứng lãng phí để sống cho một cuộc đời ai đó. Ðừng nhốt mình trong những tín điều nào đó, sống như vậy là sống bằng suy nghĩ của những người khác. Ðừng để quan điểm của những người khác làm mờ nhạt đi quan điểm của chính bản thân bạn.

Ðiều quan trọng nhất là bạn hãy dũng cảm đi theo sự mách bảo của trái tim và trực giác của mình. Bằng cách nào đó, chúng biết rõ bạn thực sự muốn trở thành cái gì. Những điều khác chỉ là thứ yếu.

Khi tôi còn trẻ, có một cuốn sách kỳ lạ được xuất bản với cái tên Cẩm Nang Toàn Thế Giới, cuốn sách này giống như kinh thánh của thế hệ chúng tôi. Người sáng tạo ra cuốn sách này là Steward Brand, một nghiên cứu sinh ở Menlo Park, cách đây không xa. Anh ta đã tạo ra nó bằng cảm giác đầy tính thi sĩ của mình. Thời điểm đó là vào cuối thập kỷ 60, trước khi có máy tính cá nhân và máy tính xách tay. Tất cả cuốn sách được đánh bằng máy chữ, cắt bằng kéo và bằng máy ảnh. Nó giống như trang Google trên giấy vậy, 35 năm trước khi có trang Google. Nó thực sự mang tính duy tâm, được tạo ra từ những công cụ tinh xảo và những ý tưởng vĩ đại.

Steward và các đồng sự của ông đã xuất bản một số tập của Cẩm Nang Toàn Thế Giới và sau đó, họ xuất bản tập cuối cùng. Thời gian đó vào khoảng giữa những năm 70 và tôi chỉ bằng tuổi các bạn bây giờ. Ở trang bìa sau của cuốn sách có in ảnh một con đường vùng nông thôn trong ánh bình minh, điều mà bạn có thể tìm thấy sự an bình nếu bạn là người ưa mạo hiểm. Bên dưới tấm ảnh có dòng chữ: “Hãy luôn khao khát. Hãy cứ dại khờ“ Ðó là lời tạm biệt của họ khi kết thúc cuốn sách. “Hãy luôn khao khát. Hãy cứ dại khờ”. Và tôi luôn cầu chúc điều đó cho chính mình. Ngày hôm nay, các bạn đã tốt nghiệp và chuẩn bị bước vào con đường mới, tôi cầu chúc điều đó cho các bạn.

Hãy luôn khao khát. Hãy cứ dại khờ.

Cảm ơn các bạn rất nhiều.

(Dưới đây là Video bài phát biểu của Steve Jobs tại lễ trao bằng tốt nghiệp của trường đại học Stanford June 12, 2005)


Bí quyết tạo nên con người đầy hấp lực cũng như những thành tựu vĩ đại của nhà lãnh đạo công nghệ Steve Jobs cũng là những điều mà mỗi người chúng ta có thể học hỏi.

Theo phân tích của tác gia Carmine Gallo, người viết cuốn "Bí mật sáng tạo của Steve Jobs", có 7 điều làm nên Jobs và thành công của ông. Đó là:

1. Làm điều mình muốn

2. Chọn lối đi cho riêng mình

3. Kết nối để sáng tạo

4. Nói "không" 1.000 lần

5. Tạo những trải nghiệm thực sự khác biệt

6. Hiểu rõ thông điệp mình đưa ra

7. Bán giấc mơ, không bán sản phẩm

Lâu lắm rồi, tôi đã được đọc một bài báo nói về ông, lúc đó tôi suy nghĩ về ông như một người có nhiều nghị lực trong cuộc sống, tôi thán phục ông về lòng nhiệt huyết trong công việc, bài viết đó cứ đọng mãi trong lòng tôi, cho đến hôm nay, khi biết ông đã mất, đọc trên các trang báo, các video về bài phát biểu của ông. Tôi lại nhân thấy rằng những câu ông nói nó giống như một bài học để tôi có thể cố gắng vươn lên trong cuộc sống, công việc... Tôi sẽ lưu lại một số bài viết và tổng hợp trên những trang báo để mỗi khi rảnh rỗi tôi sẽ đọc lại, để có thêm nhiều nhiệt huyết hơn trong cuộc sống.

Đá và cát

Rocks and Sand
A philosophy professor stood before his class and had some items in front of him. When class began, wordlessly he picked up a large empty mayonnaise jar and proceeded to fill it with rocks, rocks about 2" in diameter.
He then asked the students if the jar was full. They agreed that it was. So the professor then picked up a box of pebbles and poured them into the jar. He shook the jar lightly. The pebbles, of course, rolled into the open areas between the rocks.

He then asked the students again if the jar was full. They agreed it was.
The students laughed. The professor picked up a box of sand and poured it into the jar. Of course, the sand filled up everything else.

"Now," said the professor, "I want you to recognize that this is your life. The rocks are the important things - your family, your partner, your health, your children - anything that is so important to you that if it were lost, you would be nearly destroyed.

"The pebbles are the other things that matter like your job, your house, your car.

"The sand is everything else. The small stuff.

"If you put the sand into the jar first, there is no room for the pebbles or the rocks. The same goes for your life. If you spend all your energy and time on the small stuff, you will never have room for the things that are important to you.

"Pay attention to the things that are critical to your happiness. Play with your children. Take time to get medical checkups. Take your partner out dancing. There will always be time to go to work, clean the house, give a dinner party and fix the disposal.

"Take care of the rocks first - the things that really matter. Set your priorities. The rest is just sand."




Một vị giáo sư triết học đứng trước lớp và trước mặt ông ta là một vài món đồ. Khi cả lớp bắt đầu, ông im lặng cầm lên một cái lọ lớn sốt mayonnaise đã hết và tiếp tục cho đầy vào đó những viên đá có đường kính khoảng 2".

Ông hỏi những sinh viên có đồng ý là chiếc lọ đã đầy, họ đều đồng ý với điều đó. Tiếp đó vị giáo sư cầm một chiếc hộp chứa những viên sỏi và trút vào chiếc lọ, Ông lắc nhẹ chiếc lọ. Dĩ nhiên những viên sỏi bị cuốn vào khoảng trống giữa những viên đá.

Ông lại hỏi các sinh viên có đồng ý rằng chiếc lọ đã đầy. Và họ đều đồng ý với điều đó.

Các sinh viên đều cười. Vị giáo sư lại nhấc chiếc hộp đựng cát và trút vào trong lọ. Và dĩ nhiên cát đã lấp đầy mọi thứ.

"Và bây giờ," vị giáo sư nói, " tôi muốn các bạn thừa nhận rằng đó là cuộc sống của các bạn". Viên đá là những thứ rất quan trọng - gia đình bạn, người bạn đời của bạn, sức khỏe, và những đứa con của bạn - là bất cứ thứ gì quan trọng mà nếu như nó mất đi, thì bạn sẽ gần như mất tất cả.

"Viên sỏi là những thứ vẫt chất khác giống như công việc, nhà cửa và phương tiện đi lại của bạn.

" Cát là những thứ còn lại. Những thứ không đáng kể.

"Nếu bạn cho cát vào trong cái lọ đầu tiên, thì chúng ta sẽ không còn chỗ cho sỏi và đá. Giống như trong cuộc sống bạn vậy. Nếu bạn dùng nhiều sức lực và thời gian vào những việc không đáng kể, thì bạn sẽ không bao giờ còn chỗ trống cho những việc mà nó rất quan trọng cho bạn.

" Chỉ chú trọng vào những việc như vậy thì rất nguy hại đến hạnh phúc của bạn. Chơi với con bạn, dành thời gian đi kiểm tra sức khỏe, cùng khiêu vũ với người bạn đời. Thay vì dành toàn bộ thời gian cho công việc, dọn dẹp nhà cửa, tổ chức những bữa tiệc và dọn dẹp chúng.

" Trước tiên hãy quan tâm đến những viên đá. Đó là những điều thật sự quan trọng. Hãy ưu tiên trước hết. Cái còn lại mới là cát.
Lê Nguyễn Hương Lan